Cô cầm chiếc áo khoác anh để ở giường lên, định mang cất thì bỗng rơi từ trong túi áo ra tờ giấy nhỏ. Cô nhặt lên xem thì lặng người khi đó là 2 cuống vé xem phim, suất chiếu vừa tối nay!
Mang thai đến tháng thứ 8 thì cô phải nằm viện do bị động thai. Mệt mỏi về thể xác và nỗi lo lắng cho sức khỏe của con đè nặng tâm trí cô. Nhưng có một điều khiến cô cũng buồn bã không kém, đó là thái độ của chồng mình.
Ngay từ khi mang thai, cô đã không được khỏe. Nhưng mới đầu anh còn hỏi thăm, đưa cô đi khám nọ kia, chứ từ khi thai được 3,4 tháng thì anh gần như lạnh nhạt hẳn. Anh đi sớm về khuya, vợ ăn ngủ, làm việc thế nào cũng chẳng màng. Lí do anh đưa ra là: bận việc! Anh nói, anh cố gắng cho ai, chẳng phải là vì cô và con sao, do vậy cô phải thông cảm cho anh, chứ đừng giở thói trẻ con mè nheo ra! Lòng tủi thân xen lẫn chút bất an, cô cũng thoáng nghĩ đến một khả năng xấu, đó là anh có bồ bên ngoài. Nhưng rồi cô lại gạt đi. Cô và anh mới cưới vừa đầy năm, cô lại đang mang thai, anh sao có thể đang tâm làm như thế. Có lẽ đúng là anh bận, anh muốn chăm chỉ làm việc để lo cho đứa con sắp ra đời thật!
Nằm viện, bố mẹ 2 bên có lên chăm nom nhưng cũng chỉ ở được 1,2 hôm rồi các cụ lại phải về quê lo việc nhà việc cửa. Hơn nữa, tình trạng của cô cũng đã khá hơn, nên cô bàn với mọi người không cần phải lo lắng, ban ngày anh đi làm, tối sẽ vào viện với cô, thế là ổn. Nhưng anh chỉ vào với cô đúng đêm đầu tiên, rồi viện lí do bận việc, lí do làm thêm về muộn, lí do bệnh viện ồn ào anh không quen… để bảo cô tự thân vận động 1 mình. “Em có phải ốm liệt giường đâu, cần gì người trông! Em đừng có nhõng nhẽo như trẻ con thế được không?” – anh cáu kỉnh nói với cô như thế.
Nhìn những bà bầu cùng phòng bệnh cũng trong tình trạng như mình có chồng ngày đêm săn sóc, lo lắng, cô tủi thân vô cùng. Trong một lần mẹ chồng gọi điện lên, cô đã không kìm lòng được mà “mách tội” chồng. Chẳng biết mẹ chồng cô đã nói gì với anh, nhưng hôm sau anh có vào ngủ đêm với cô thật. Nhưng mang tiếng vào chăm người bệnh, mà chồng cô mặt mũi xầm xì, toàn muộn muộn mới vào, rồi vào là trèo lên giường ngủ say tít. Bộ dạng của anh giống người ngủ nhờ hơn là vào chăm vợ. Mấy người cùng phòng hỏi han, cô chỉ đành cười gượng, chống chế rằng dạo này anh bị áp lực công việc nên tâm trạng không được tốt lắm.
Tối đó, cô nhắn tin cho chồng muốn anh vào sớm với cô, vì bác sĩ vừa thông báo cô đang bị dọa đẻ non. Nhưng anh không trả lời. Cả tối, cô gọi cũng không thấy chồng nghe máy. Cô cứ điên cuồng gọi hết cuộc này tới cuộc khác trong vô vọng như thế. Nước mắt cô lặng lẽ rơi ướt đẫm cả gối tự lúc nào.
Mãi muộn anh mới vào. Cô trách thì anh đáp qua loa: “Bận việc thì làm sao mà nghe máy được! Anh ngủ đây, đừng mè nheo nữa!”. Nhìn chồng thản nhiên nằm ngủ ngon lành, trong lòng cô dâng lên đủ thứ tư vị cay đắng, chua xót mà bất lực. Lúc cô cầm chiếc áo khoác anh để ở giường lên, định mang cất thì bỗng rơi từ trong túi áo ra tờ giấy nhỏ. Cô nhặt lên xem thì lặng người khi đó là 2 cuống vé xem phim, suất chiếu vừa tối nay!
Hóa ra việc anh bận là đi xem phim! Cái việc lãng mạn mà một người đàn ông làm này nếu không phải cùng với bạn gái thì là với ai? Thật khó để có khả năng khác. Nghĩ lại những biểu hiện của chồng gần đây, dự cảm xấu trong lòng cô càng dâng cao. Cô không kiềm chế được, lay chồng dậy, chìa ra cho chồng xem cặp cuống vé xem phim đó và nhìn anh với ánh mắt thắc mắc. “Sao lại lục đồ của người khác?” – anh giật đồ trên tay cô, lạnh lùng hỏi. Nỗi ấm ức và tủi thân dâng trào, cô vừa rơm rớm nước mắt vừa chất vấn chồng: “Vậy mà anh nói anh bận việc! Việc bận của anh là đi xem phim với gái phải không?”.
“Đừng có hoang tưởng nữa, chẳng có gái gủng gì cả. Ngày đã phải đi làm, tối lại bị tra tấn tinh thần thế này thì ai mà chịu nổi” – nói rồi anh ta vớ chiếc áo khoác mặc vội vào rồi không nói không rằng, bỏ ra về. Thấy vợ chồng cô to tiếng, những người cùng phòng bệnh đều nhìn cô với ánh mắt thương hại. Cô chỉ biết trùm chăn, che giấu nước mắt và những cái nấc nghẹn ngào.
Từ sau tối đó không thấy chồng cô vào viện thăm cô nữa. Cô gọi về cho mẹ chồng mới biết anh ta nói với bà rằng, vào viện toàn bị cô kèo nhèo, lải nhải nọ kia, mất giấc ngủ thành ra mệt mỏi, hôm sau không đi làm được. Cô chỉ còn biết cười chua chát. Nhấc máy gọi cho một anh bạn thân của chồng, cô vào đề luôn: “Anh biết anh ấy có bồ, tất cả mọi người đều biết, chỉ có em không biết thôi nhỉ? Em nằm trong này, ắt hẳn anh ta ở ngoài công khai ngang nhiên lắm phải không”. Nhận lại tiếng thở dài và anh bạn chỉ an ủi: "Em cứ yên tâm dưỡng thai rồi sinh con mẹ tròn, con vuông. Mọi chuyện cứ bình tĩnh". Cô biết, những điều mình đã nói đúng sự thật. Sau đó cô hỏi han thêm thì biết sự thực đúng là vậy. Anh ta đã cặp bồ từ lúc cô mang thai được 3, 4 tháng rồi.
Người này là chồng cô ư, người sẽ gắn bó cả đời, chia ngọt sẻ bùi, cùng chung hoạn nạn với cô ư? Có xứng không!? Cô khẽ đặt tay lên bụng mà nước mắt lại tuôn trào...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét